Nội dung truyện
Phượng Vô Ưu, một thiếu niên tuấn tú với nụ cười ấm áp, đã nhận nuôi một con rắn nhỏ từ khu rừng yêu giới. Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, cho rằng loài rắn là dị tộc thấp kém nhất trong yêu tộc, xảo quyệt và nham hiểm, chẳng xứng đáng làm thú cưng. Chúng nguy hiểm, có thể cắn ngược chủ nhân bất cứ lúc nào. Nhưng Phượng Vô Ưu chỉ cười, vuốt ve lớp vảy mịn màng của con rắn, thì thầm: "Rắn không có lông, rắn đáng yêu nhất!" Lời nói ngây thơ ấy khiến ai nấy lắc đầu, thương hại cho sự cả tin của cậu.
Con rắn ấy chính là Sở Phi Trì, một yêu vương quyền lực bị phong ấn hình dạng, buộc phải nịnh nọt để sống sót. Ban ngày, anh ta giữ nguyên hình rắn, ngoan ngoãn quấn quanh tay Phượng Vô Ưu, giả vờ dễ thương để lấy lòng. Những cử chỉ nhỏ nhặt như liếm nhẹ ngón tay hay cuộn tròn trong lòng cậu khiến Phượng Vô Ưu vui vẻ, thậm chí còn tự tay chế tạo vòng cổ pha lê cho "thú cưng" của mình. Sở Phi Trì cắn răng chịu đựng, lòng đầy căm hận vì bị đối xử như vật nuôi.
Đêm khuya, khi Phượng Vô Ưu chìm vào giấc ngủ, Sở Phi Trì lén hóa thành hình người – một nam tử cao lớn, mái tóc đen dài, đôi mắt sắc lạnh như lưỡi dao. Anh ta tiếp cận giường, tay siết chặt, sẵn sàng báo thù cho những ngày tháng nhục nhã. Lần đầu, một luồng linh lực vô hình đẩy anh ta văng ra. Lần thứ hai, bẫy pháp thuật kích hoạt, khiến anh ta co giật đau đớn. Lần thứ ba, thứ tư... đến lần thứ N, Sở Phi Trì kiệt sức, nằm dài trên sàn, nhìn Phượng Vô Ưu vẫn ngủ say với nụ cười thiên chân vô tà. Rốt cuộc, ai mới là kẻ ngây thơ? Phượng Vô Ưu, với vẻ ngoài vô hại, hóa ra là cao thủ thao túng, từng bước biến yêu vương thành "rắn cưng" trung thành. Trong thế giới yêu ma đầy mưu mô, hành trình báo thù của Sở Phi Trì dần chuyển thành cuộc chơi tình cảm đầy kịch tính, xen lẫn những pha hành động gay cấn khi bí mật bị phơi bày. Rắn Cưng Nhà Tôi Lại Đang Diễn Trò Với Tôi không chỉ là câu chuyện về thú cưng và chủ nhân, mà còn là cuộc chiến giữa sự đáng yêu giả tạo và mưu lược thực sự, khiến người đọc không thể rời mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận